Nếu anh biết ghen một chút!
Thấm thoát đã mười năm, mười năm mình chia xa, xa tuổi học trò và cũng đã mười năm mình mất nhau.
Mười năm trôi qua không lúc nào em nguôi ngoai nỗi nhớ. Em nhớ anh, nhớ thầy cô bạnbè, nhớ mái trường THPT Đông Sơn I da diết. Khi em ngồi viết nên những dòng tâm sự này hy vọng anh sẽ đọc được để hiểu em hơn- người con gái đã cũng anh cónhững ngày tháng tuổi hồng thật đẹp.
Em thật ngốc, ngốc nhất quả đất này. Em đã nghe tụi bạn xúi dại làm phép thử để thử anh, để rồi vô tình em tự đẩymình và anh xa nhau. Mình xanhau vì một lý do lãng nhách: anh không biết ghen.
Dù đã quá trễ để nói lời xin lỗi, nhưng em vẫn muốn nói lời xin lỗi anh, xin lỗi tình yêu thuở học trò thật đẹp củatụi mình. Thi thoảng em vẫn gặp mấy đứa lớp mình anh ạ. Chúng nó vẫn hỏi về anh. Chúng còn nghĩ mình đã cưới nhau rồi đó anh ạ! Cái Ánh cứluôn miệng hỏi có em bé chưa? Em nói mình mất nhau từ ngày đó, mà chúng có tin đâu. Mà chúng không tin cũngphải bởi nhìn chúng mình yêu và hiểu nhau đến nhường ấycơ mà. Ngày mình xa nhau có nói cho chúng biết đâu nên chúng không thể nói chúng vô tâm được. Vậy là, Em cứ thế mà buồn, mà gặm nhấm nỗi đau do mình gây ra. Các cụ nói cấm có sai anh nhỉ! “Kẻ reo gió ắt gặp bão” .
Anh còn nhớ không, cái hôm sinh nhật em. Sinh nhật thứ 18 em đã bỏ anh một mình nơichỗ hẹn để đi chơi cùng với Phương. Anh biết nhưng vẫn không nói gì còn ra mặt khuyến khích em đi chơi với người ta, em mới bực chứ. Anh có biết em không hề muốn đi chơi với phương không? Lúc em nói chuyện đi chơi với Phương em chỉ monganh phản đối biết nhường nào. Vậy mà, không anh cứ coi như không ấy lại còn khuyến khích em cứ đi chơi với Phương đi, anh sẽ đợi. Sao mà anh ngốc thế chứ. Anh cứ như vậy em càng tin lời của lũ bạn. Chúng nó nói anh cù lần quá, không biết ghen. Mà không ghen là không yêu. Không hiểu sao từhôm ấy, em luôn đem cái chânlý yêu là phải biết ghen ra đểthử thách anh mà không biết chính cái thử thách điên khùng đó là khoảng cách để chúng mình xa nhau và mất nhau mãi mãi.
Giờ hai đứa không còn đi chung đường nữa. Anh đã có cho mình một tổ ấm hạnh phúc, em cũng đã có được cho mình bến đỗ bình yên saumột cuộc hành trình dài lắm gian. Người ấy của em bây giờ yêu và thương em thật nhiều. Anh ấy hiền lành tốt bụng. Mọi người vẫn nói em may mắn đã gặp được người tốt. Vậy mà có lúc em thấy ngột ngạt và mất tự do quá anh ạ, chỉ vì anh ấy ghen thái quá. Thật, nhiều lúc em cũng không hiểu nổi mình nữa. Cái ngày xưa ấy, em thèm lắm những phút hờn ghen của anh biết bao…còn bây giờ em đang từng ngày từng giờ bị cái ghen đó làm cho ngột ngạt, khó thở anh ạ.Những lúc đó em lại nhớ anh biết nhường nào? Đúng là con gái, khó chiều đúng không anh? Em sợ lắm…em sợlại một lần nữa chẳng đi đến đâu. Anh ơi! Nói cho em biết đi, em phải làm gì bây giờ. Là phụ nữ ai chẳng mong mình yêu và được yêu thật nhiều. Nhưng yêu và ghen như anh ấy em sợ lắm anh ạ. Giá như ngày xưa anh chỉ biết ghen một chút thôi thì chúng mình đã không mất nhau. Nhưng ghen quá như anh ấy lại làm em thấy sợ…thấy chông chênh. Anh ơi! Em phải làm sao đây, khi mà cái ước mongngày xưa đó đã thành hiện thực…Cái ước mong thèm được ghen…nhưng khi được ghen rồi lại thấy nặng nề khóthở đến nhường nào? Em phải làm sao đây, em mâu thuẫn quá!
Test Link: